Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.
(trích thơ Phạm Hữu Quang)
Những nẻo giang hồ |
Cô đơn trên đỉnh đèo |
thơ Phạm Hữu Quang
Tàu đi qua phố, tàu qua phố
Phố lạ mà quen, ta giang hồ
Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
Chẻ củi, trèo thang với… giặt đồ?
Giang hồ đâu bận lo tiền túi
Ngày đi ta chỉ có tay không,
Vợ con chẳng kịp chào xin lỗi
Mây trắng trời xa, trắng cả lòng…
Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn
Đũa lệch mâm suông cũng gọi tình
Gối trang sách cũ nằm nghĩ bụng
Cười xưa Dương Lễ với Lưu Bình.
Giang hồ có bữa ta ngồi quán
Quán vắng mà ta chẳng chịu về
Cô chủ giả đò nghiêng ghế trống
Đếm thấy thừa ra một gốc si.
Giang hồ mấy bận say như chết
Rượu sáng chưa lưa đã rượu chiều
Chí cốt cầm ra chai rượu cốt
Ừ. Thôi. Trời đất cứ liêu xiêu…
Giang hồ ta chẳng thay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường.
Giang hồ ba bữa buồn một bữa,
Thấy núi thành sông biển hoá rừng
Chân sẵn dép giầy, trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung…
Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.
Chả cứ gì mình mà tất cả những thằng hay phiêu du đều khoái hai câu thơ cuối của bài thơ này. Lúc đầu cứ tưởng của Đồng Đức Bốn hay của Nguyễn Bảo Sinh nhưng hóa ra không phải, là của Phạm Hữu Quang. Xưa nay mình vốn không mấy hứng thú với thơ phú và với nhà thơ thì lại có phần hơi sợ bị giao du (sợ uống với món nhắm là ... nghe), có lẽ do bị người thơ hành nhiều nên choáng. hehe.
Nói theo kiểu từ điển thì "Giang hồ' là những người sống cuộc đời nay đây mai đó, tự do phóng khoáng không ở cố định nơi nào
Hiểu theo tư duy của đại bộ phận cư dân xã hội thì "giang hồ" là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật bằng những nghề không lương thiện ...
Bài thơ trên thì lại chả ăn nhập gì đến kiểu nói hay cách hiểu phía trên. Nó dành cho những người có máu lãng tử ưa xê dịch, thích cuộc sống thiên nhiên hang dã, yêu cái tình người mộc mạc thôn quê nên thỉnh thoảng lại trốn nhà, bỏ việc rong chơi. hihi... Đi cho thỏa trí phiêu du, đi cho đã cơn đói mắt... Đi để được là chính mình, đi để biết thêm giá trị cuộc sống, và đi để ... lại về.
Hiểu theo tư duy của đại bộ phận cư dân xã hội thì "giang hồ" là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật bằng những nghề không lương thiện ...
Bài thơ trên thì lại chả ăn nhập gì đến kiểu nói hay cách hiểu phía trên. Nó dành cho những người có máu lãng tử ưa xê dịch, thích cuộc sống thiên nhiên hang dã, yêu cái tình người mộc mạc thôn quê nên thỉnh thoảng lại trốn nhà, bỏ việc rong chơi. hihi... Đi cho thỏa trí phiêu du, đi cho đã cơn đói mắt... Đi để được là chính mình, đi để biết thêm giá trị cuộc sống, và đi để ... lại về.
Giang hồ ta ghé nhờ cơm bạn ... |
Rượu sáng chưa lưa đã rượu chiều |
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt ... |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét